“Điên rồ quá đấy...”

Nghe ngài Hứa nói, Lục Tân không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn có thể hiểu được vì sao sau khi ngài Hứa biết con gái của mình gặp chuyện

không may, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới không phải là dùng cách nào mới có

thể chữa khỏi cho cô ta, mà lại nghĩ tới danh dự.

Đây quả thật là một chuyện có thể gây ra hiểu lầm về danh tiếng.

“Ngài Đan Binh, mong ngài hiểu cho, ta thực sự không muốn kể chi tiết như

vậy...”

Ngài Hứa nói với vẻ khó khăn: “Ta chỉ có thể nói đại khái chuyện này cho ngươi

biết. Lúc đầu khi con bé về đến nhà thì trông không có chút khác thường nào

hết, nhưng vào buổi tối ngày hôm đó, ta phát hiện con bé vụng trộm yêu đương

với người hầu trong nhà. Dù gì con bé cũng là người đã đính hôn cho nên ta chỉ

sa thải người hầu đó, dạy dỗ con bé một trận mà thôi. Lúc đó con bé trông vẫn

rất bình thường, còn nói là do nó nhất thời bồng bột...”

“Lúc đó ta không ý thức được mức độ nghiêm trọng, nhưng rất nhanh sau đó, con

bé xuất hiện dấu hiệu của chứng cuồng loạn. Lúc ta phát hiện ra con bé thì nó

đang hoà mình vào trong dòng người ở quán bar, ta... Thậm chí ta còn lôi con bé

từ trong đám người đó về nhà, sau đó nó bắt đầu mất kiểm soát...”

Trong lúc ngài Hứa thuật lại một cách ngập ngừng thì Lục Tân đã hiểu rõ được

chuyện này. Sau đó hắn gật đầu, tỏ ý ngài Hứa không cần làm khó bản thân mình

như vậy nữa, tiếp tục kể cho hết.

Hắn quay đầu nghiêm túc nhìn cô gái trẻ tuổi kia, sau đó hắn hơi nhíu mày. Hắn

biết ngài Hứa mời hắn đến đây để làm gì, nếu bàn về kinh nghiệm xử lý loại

chuyện này thì hắn cũng chỉ là một người mới. Bàn về năng lực, e rằng hắn còn

không mạnh bằng mấy người năng lực khác ở thành phố Thanh Cảng. Nếu bàn về các

phương diện kiến thức, lý thuyết về ô nhiễm tinh thần thì có khi dì lao công ở

bộ phận xử lý ô nhiễm đặc biệt còn biết nhiều hơn hắn nữa. Vậy thì, tại sao

ông ta lại tìm đến hắn chứ?

Nhưng Lục Tân tin rằng chắc chắn sẽ có một nguyên nhân nào đó, ví dụ như vì

hắn có thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần...

Vì thế không cần ngài Hứa đây phải nhắc nhở, hắn cũng tự mình xem cho thật kỹ

càng.

Chỉ là, hắn nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra sự khác thường nào hết.

“Ngài Đan Binh, ngươi có phát hiện ra điều gì không?”

Ngài Hứa còn căng thẳng hơn cả Lục Tân, hỏi bằng giọng vừa lo lắng, vừa có

phần kỳ vọng.

Lục Tân nhìn một lúc mới chậm rãi lắc đầu.

Ngay lập tức, sắc mặt của ngài Hứa trở nên tái nhợt.

Lục Tân nghĩ, lúc trước có mấy lần hắn đã nhìn thấy tình trạng cụ thể của quái

vật tinh thần, nhưng dường như không hẳn là hắn trực tiếp nhìn thấy. Chí ít là

tới khi đối phương có hành động hắn mới nhìn thấy được, giống như chuyện lúc

trước ở quán cà phê, ban đầu ở trong mắt hắn, người phục vụ cũng là một người

bình thường mà thôi, duy chỉ đến lúc hắn ta thử “lây nhiễm” cho hắn, mới lộ ra

sự khác thường.

Mà lúc xử lý sự kiện 041, sau khi nguồn ô nhiễm bạo phát thì hắn mới có thể

nhìn thấy “cây ăn quả hình người.”

Vì thế...

Sau khi nhíu mày, Lục Tân nói: “Ngươi có thể thả cô ta ra không?”

“Thả ra...”

Ngài Hứa thể hiện rõ sự do dự, nói: “Thả ra rồi, con bé sẽ không màng cái gì

cả mà làm loạn lên đấy...”

Lục Tân nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ ta có thể khống chế được cô ấy...”

Ngài Hứa vẫn ra vẻ vô cùng do dự, sau đó ông ta nhìn Lục Tân thật lâu, nói:

“Có thể nó sẽ đánh ngươi...”

Lục Tân gật đầu một lần nữa: “Ta có thể chịu được.”

Nhìn ánh mắt lo âu của ngài Hứa, hắn vỗ vỗ vào túi áo của mình: “Hơn nữa ta có

súng mà!”

Sắc mặt ngài Hứa quái dị, ông ta nhìn Lục Tân, một lúc sau mới nói: “Không đến

mức phải dùng súng đâu...”

Không ai biết lúc này nội tâm ngài Hứa đã đấu tranh nhiều như thế nào. Cuối

cùng, ông ta nghiến chặt răng, chống gậy đi đến gần cái hòm sắt. Sau đó ông ta

hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm, duỗi tay ra ấn cái nút đằng

sau cái hòm sắt. Tất cả những sợi dây mà ông ta dùng để trói con gái ngay lập

tức được thu gọn vào bên trong chiếc hòm sắt đó.

“Tiêu Tiêu...”

Cơ thể của con gái ông ta vốn không ngừng co giật, ngay lúc này sau khi đột

nhiên mất đi sự trói buộc thì nó ngã nhào xuống đất ngay lập tức.

Cô gái thoáng sửng sốt, sau đó đột nhiên vùng vẫy bò dậy, bàn chân trần giẫm

trên sàn gạch men, dáng vẻ thất tha thất thểu như người say rượu. Ánh mắt cô

gái quét qua một vòng rồi dừng lại trên người Lục Tân, trong mắt cô ta chứa

rất nhiều tia máu. Sau đó Tiêu Tiêu đột nhiên phát ra một tiếng kêu giống như

dã thú, hai tay cô ta mạnh mẽ dang rộng ra, liều mạng lao về phía Lục Tân.

“Ngài Đan Binh, cẩn thận....”

Ngài Hứa bỗng nhiên cảm thấy sốt ruột, vội vàng kêu lên một tiếng. Lục Tân chỉ

nhíu mày nhìn cô gái trẻ tuổi này, sau đó hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.

Cho đến khi cô ta sắp lao tới trước người mình thì Lục Tân đột nhiên nắm lấy

băng ghế bên cạnh.

“Bộp.”

Cô ta lập tức bị trượt chân, ngã xuống đất một cách vô cùng chật vật.

 

0.60056 sec| 2431.734 kb